RU LẠI CÂU HÒ
Nhạc : Vũ Quốc Việt, Cổ : Võ Tử Uyên.
( nói trong nền nhạc ):
Chị hai về đi chị Hai…
người ta sẽ không quay lại đây nữa đâu …
Chị chờ đợi nữa mà làm gì ? Về đi chị Hai…
NHẠC:
Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai
Chị hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa.
Biết người xưa kia giờ sang sông,
Biết người ra đi mà vẫn mong,
Nhung nhớ đêm dài tóc chị giờ như đã phai
Dòng sông bến nước con đò đã phai còn đâu ,
Lều tranh vách lá dây trầu quấn quanh hàng cau.
Trăng vàng trăm năm tình ngàn năm,
Ai ngờ một đêm chợt nước lớn,
Lối cũ con đò vô tình….lờ theo nước trôi…
VỌNG CỔ
Chị Hai ơi trông đợi mà chi khi người ra đi bặt như bóng chim tăm cá.
Dòng sông kia cũng có trăm ngàn lối rẽ ai đâu nhớ làm chi cái mái tranh con đò nhỏ…quê…nghèo…
Về đi chị Hai chim vịt đã kêu chiều.
Con nước đã ròng sông gần cạn đáy,
và khóm lục bình cũng đã giạt vô đám ô rô.
Còn gì sau phút ngẩn ngơ,
người xưa bỗng chốc bây giờ xa xôi.
Chèo buông mặc kệ đò trôi,
vầng trăng chia đôi phận người dang dở…
Em ơi ! Chị đâu có bụng dạ đợi trông
chỉ tại tiếng chim vịt chiều nay nghe buồn quá,
và những đám lục bình kia sao chẳng chịu trôi xuôi
mà cứ như vương vấn khúc sông này.
Ơi khúc sông thân quen và kỷ niệm vẫn còn đầy.
Dẫu thời gian có lớn dòng theo con nước,
nhưng làm sao phai được lời hẹn ước đã trao.
Như dây trầu còn quấn lấy thân cau,
như con đò dẫu đi xa vẫn về neo bến đợi.
Vầng trăng dẫu chia đôi vẫn có ngày tròn lại,
chị không đợi chờ mà kỷ niệm vẫn xanh rêu…
NHẠC:
Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu.
Đò ai không bến con đò buồn biết trôi về đâu.
Nhung nhớ cũng đành như một câu hò thuỷ chung,
Nhung nhớ cũng đành như một câu hò lẻ loi.
Một hôm bảo tố mưa dầm ướt con đò xưa.
Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây.
Thấy ngườì xưa kia gặp không may.
Thương lòng chị Hai trào nước mắt.
Giận lắm cũng đành ru lại …câu hò…thuỷ…chung
VỌNG CỔ
Em ơi chị muốn hát lại câu hò thuỷ chung bởi trong đời ai chẳng một lầm hai lỡ.
Nếu buông tay cho đò trôi xa bến cũ ai biết được sông kia còn bao thác…bao…ghềnh……
Chị không muốn như người xưa thành thiếu phụ trông chồng.
Sóng gió cuộc đời đã một lần đưa đẩy,
để con đò trôi xa bến đỗ yêu thương.
Nếu câu hò ráp tròn lại vầng trăng,
chị đâu nỡ hẹp lòng để gây thêm một lần bão tố.
Áo rách vai còn mong bàn tay vá,
tình trăm năm mong gương vỡ lại lành.
Hò…ơ..đêm khuya thức dậy trông trời,
thấy sao bên Bắc nước mắt chảy bên Đông
Làm sao cho hiệp vợ chồng,cho lê hiệp nhãn..
hò..ơ..cho lê hiệp nhãn cho rồng hiệp mây
Con đò xưa đã trôi về bến cũ,
chị còn nặng nợ nên tát nước cột dây.
Từ nay trên khúc sông này,
khi đi có bạn khi về có đôi.
Chị ơi chị khổ một đời,
mong ngày tháng tới sẽ thôi đau sầu.
Cau kia còn đỡ lấy trầu
Chị là phận gái chỉ mong cầu bình an
Câu hò xưa đã vấn vương
Tình xưa đã nối em mừng chị ơi.