MỊ CHÂU TÌNH HẬN
Tác giả: Trọng Hiếu
Tống liên chi:
Thành ban nay bại vong
Thục Vương lánh thân sơn tòng
Quốc biến cung rồng
nghiêng ngửa gian san cuồng phong
Tình nồng chung thủy bền lòng tri kỉ
Mị Châu đã gây lầm sai
đưa Trọng Thủy lên đài chàng tráo ngay liền tay
đoạt về thần nõ tròn trung nước dân Triệu Vương.
Xuân lôi:
Vượt quan san nẻo dài nương bóng cha
vó câu ngút ngàn xa đế kinh
thành cổ loa muôn thu vắng bặt tin hồng
chàng hỡi, có nghe nỗi lòng công chúa á a á a, á a á a
đã trao nghĩa nhân ân tình giao lân kết duyên
tâm nguyện thề tròn câu phu tùng
cầu mong sao ta thấy nhau.
Giọt sương mai ướt dài trên khóe mi
tủi buồn khóc sầu thân nữ nhi
biệt ly thâm ân lỡ duyên châu trần
Trọng Thủy, phu lang gởi gió ngàn đưa tiếng á a á a, á a á a
núi non hắt hiu hoang tàn thê lương buốt tim
trông xa về thành cổ loa buồn.
lòng Mị Châu ai thấu… chăng?
Lục trung duyên:
Mị Châu con
Phụ Vương
Cổ Loa đắm trong mây mù vì quân ác gian
Thục Phán hiên ngang
còn đâu thành ban vẻ vang
do bởi mưu toan Triệu Đà gây loàn
giao kết thông gia tình thân lứa đôi hiệp hòa
ẩn ý sâu xa tìm ra kế mưu gây thù
thiên thu mất đi cơ đồ hỡi Tiên Vương dùm soi chân lý.
Cha hỡi nghe con giằng bao héo hon bảo trọng thân… vàng.
Vượt núi băng rừng
lướt ngàn quan san gió sương khuya
lẫn trong canh tàn khuất xa thôn làng
nỗi bi than san hà riêng mang
Trọng Thủy manh tâm cướp đi nõ thần
trời cao không cùng chung đó
nay cơ đồ Thục Vương phủi tay
có đêm không ngày nuốt đắng cay đợi chờ tương lai
bởi ta sơ tài để hôm nay vướng vòng bi ai.
Mong ngày mai hưng phục triều ca nước non
khắp muôn nơi… đón chờ.. tin… cha.
Lý con sáo:
Thương… con thơ dung rủi giữa ngàn hoang sơ
điệp trùng rừng núi âm u như xót xa cho dãy san hà
ngàn thu uất hận Triệu Đà
Khuyên cha già bình tâm dưỡng thân
gió sương khuya buốt tim từng cơn
mong gặp chàng tìm ra giã chơn
lý do đâu Nõ thiên chẳng còn linh.
Thoại:
Ôi thương con tôi trong ngọc trắng ngà
cành thiên hương phải lệ nhòa trong ly loạn.
Phụ Vương ơi đừng vì con mà phiền não
định liệu lẽ nàokhi hiểm họa sắp kề bên
Tâm nguyện cùng hậu thổ Hoàng Thiên
xin chứng giám lòng thành An Dương Vương Thục Phán
hãy cho tôi rỏ ra con đường sáng
để tôi tầm đường tròn sứ mạng cứu gian san.
Bớ an Dương Vương
Hả! Thần Kim Qui
Bắn nhạn:
Thần dân nước non Âu Lạc điêu tàn do bởi chiến chinh
Nõ linh chẳng diệt được thù cùng đường lẫn náo chốn âm u
hận sầu miên viễn thiên thu lời chân thành đôi câu
gởi cho vua Thục rõ tường căn nguyên
kẻ thông loàn Triệu Quốc xâm lăng
khổ bao người do đắm men yêu
rước bao hiểm họa chính nàng Mị Châu
đứa con Âu Lạc đưa chồng tìm Nỏ linh.
Thoại:
Mị châu công chúa
Phải!, chính Mị Châu đã đưa Trọng Thủy lên thành
và Nõ linh đã bị hoán đổi ,kìa ngươi hãy nhìn xem
Trời!, những cánh thiên nga
Mị Châu, con dẫn đường
cho giặc tìm theo sát hại cha à
Phụ Vương!!!
Bất hiếu Nữ
Vọng cổ câu 20:
Phụ Vương ơi con đau xót lệ rơi giữa trời đông hiu hắt
bởi nhẹ lòng tin đưa cha vào hiểm ngặt oặn thắt tim con vì hai chữ chung… tình.
Cha hãy giết con đi như ban án tử gia hình.
Nàng công chúa Mị Châu bởi lụy tình rước họa
đưa giặc vào nhà dấy động lửa can qua.
Trọng Thủy hỡi chàng bao nồng mặn thiết tha
đã giao nghĩa đuốc hoa đậm đà duyên cá nước
sau trước chẳng phụ nhau giờ ba đào vào phận bạc
nguyện thác ở nơi đây cho rõ dạ nhan hồng.
Lông ngổng trắng rợp đường chàng trao buổi chia tay
lời hẹn ước không phai nếu lữa tràn cung thẩm
tay rắc dặm đường xa ta hòa tình đầu mộng thắm
công chúa lệ tuôn dầm chàng đã phụ lòng nhau.
Cánh nhạn minh tâm:
Đồ nghịch tử!
Phụ.. vương!
Gian san… tủi hờn
do con… gây lỗi.. lầm
nghẹn lòng… Vương Gia.
Cầu mong cha hãy vung gươm vàng
thân con chẳng màng lệ tràn cho muôn… dân.
Nghiệp Đế suy vong tiếc thương hoài công
non sông chìm đắm uất hờn màu tang
Nghĩa… tơ loan đá vàng
Khắc… ghi không phai tàn
vì sao ai nhẫn tâm đời hoa vương bảo giông
hỡi cha, hiểu cho, trẻ thơ chẳng gây khổ đau toàn dân nguy khốn
Nhìn đi lông ngỗng kia giặc theo ta đến chân.
Ôi nỗi oan khiên này cao dày tường cho.
Loạn thế giai nhân để con thiệt thân
thâm ân nguyện sẽ báo đền ngày sau
Chứng… thiên công thấu lòng
Nếu… manh tâm vô nghì
thì khi con thác đi hình hài sẽ bẩn nhơ.
Xót xa, trẻ thơ bởi yêu lỡ câu nước dân ngàn năm di sửulòng ta đây nát tan.
Cầu cao sanh thấu cho nơi cửu nguyên biệt lìa….ngọc vàng thành trường… ca.